Nắng thanh xuân!

07.03.2025 00:001 đã xem

Phan Hải Anh, Trường THPT Lê Hồng Phong

  Đường đến trường những ngày cuối cấp ba phảng phất hương hoa thanh sạch, trong sáng như đoạn kí ức cũ ùa về. Lá bàng khô dệt tấm áo vàng tung bay trong lời thì thầm nhỏ nhẹ của gió thu. Tiếng trống tậm tịt báo giờ ra chơi lặng lẽ gõ vào lòng người ta một nỗi niềm không tên, cái bâng khuâng, xao xuyến từng ngày hết giờ ra về trong tiếng huyên náo ồn ào của đám bạn; cái hụt hẫng khi đang đếm ngược từng ngày bước chân khỏi ngôi trường mến thương. Ta tiếc những ngày xuân tươi trẻ nô đùa trên sân trường lá đỏ, tiếc những kiến thức chưa kịp tiếp thu đã bị cuốn theo những trái cầu bay qua vội vã, hay có tiếc ánh mắt, giọng nói vui cười của người bạn đã coi nhau là tri âm, tri kỉ?

  Tuổi học trò đẹp lắm, đẹp từng chiếc ôm ngày đầu gặp nhau, đẹp từng ánh mắt thẹn thùng trao nhau dưới nắng ấm, đẹp từng khoảnh khắc đi cùng nhau suốt 3 năm trung học tưởng dài mà lại trôi nhanh một cách vô chung vô thủy. Chưa từng có ai khẳng định thanh xuân sẽ kéo dài mãi mãi như thế, sẽ có ngày chúng ta phải chia xa, nhưng giờ đây chúng tôi vẫn đang trải qua từng phút giây quý giá của thời học sinh ngây ngô, trong sáng, 12a3 chúng tôi đang cùng nhau đi qua thanh xuân của tất cả một cách đầy yêu thương và tuyệt vời như thế. Chúng tôi có duyên gặp nhau tại A3, nơi chúng tôi thân thương gọi cái tên “nhà”: nhà của tình thân, nhà của những cãi vã xung đột, nhà của tình yêu, nhà của tình bạn bất diệt trường tồn cùng năm tháng; “nhà” của chúng tôi đã đi gần hết cuộc hành trình vốn có của nó, “nhà” của chúng tôi sau này sẽ luôn đong đầy niềm thương yêu chúng tôi đã giành cho nhau suốt quãng đường đời học sinh nhiều cảm xúc…

  Nắng ở sân trường cấp ba cũng đẹp lắm, đẹp sắc thanh xuân, óng ả và tươi tắn, phủ lên những mái đầu còn xanh, còn ngây ngô, tinh nghịch nô đùa trên sân trường trưa hè thẫm sắc vàng ươm của tuổi học trò. Cái nắng màu nhiệm của tuổi trẻ còn trải lên lòng tôi niềm rung cảm mãnh liệt, vàng ươm và rực rỡ, những ngày ngắn ngủi tập văn nghệ cùng các bạn. Văn nghệ thì thời đi học ai mà chẳng được trải nghiệm, nhưng với tôi, đó lại là một kỉ niệm vô giá. Chúng tôi vốn xuất phát điểm là từ thời cấp hai chưa biết đến nhau, từ nhiều môi trường khác nhau bỗng không hẹn mà tề tựu, nhờ duyên trời cho phép mới được kết duyên và đồng hành cùng nhau, nhờ những buổi luyện tập dưới mưa hay chen chúc nhau để tránh nắng mà trở nên gắn bó, thân thiết diệu kì, in vào tấm lòng mỗi người một mảnh ghép tình bạn muôn màu không thể nào quên.

  Tôi nghĩ mình chưa đủ tự tin để đứng lên sân khấu biểu diễn cùng các bạn cho thoả niềm đam mê, nhưng chỉ cần đứng dưới sân khấu dõi mắt theo các bạn hết mình vì tập thể lớp, hết mình vì bài biểu diễn, hết mình vì niềm đam mê múa hát trước cả nghìn người, tôi cũng đủ hiểu được thế nào là hạnh phúc. Năm 12 cuối cấp, tôi may mắn được góp mặt trong đội hình văn nghệ của lớp. Tôi chưa từng thực sự tự hào vì điều gì, nhưng ba năm trung học gần trôi qua hết, tôi bỗng cảm thấy mình yêu sao tập thể lớp thân thương này quá, chúng tôi gắn bó với nhau qua từng tiết học, từng kì thi, ba năm cấp ba với ba lần biểu diễn văn nghệ chúng tôi đều tự hào được giải, giải cao, tôi tự hào vì được là một phần chiến thắng của tập thể lớp! Hoạt cảnh cùng nhau tập đến kiệt sức, động tác khó tập đến trầy da tróc vảy, dầm mưa dãi nắng đến ốm bệnh liệt giường, chúng tôi vẫn hết mình vì vinh dự của tập thể. Dõi theo từng người cháy hết mình trên ánh đèn sân khấu, tôi chợt nghĩ, hoá ra ánh đèn led chói loá tôi từng ghét lại êm dịu, rực rỡ đến khó tả, càng đẹp đến nao lòng…

   Hai năm cấp ba đầu tiên, vốn là một người tự ti về ngoại hình, lại mất dần khả năng hoạt ngôn trước đám đông, tôi thiết nghĩ ba năm trung học của mình sẽ trôi qua thật ảm đạm. Chúng tôi học 11, năm học đầu tiên cả lớp nắm tay nhau giành được giải nhất văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo, đó là thời khắc tôi thực sự nghĩ rằng, văn nghệ sẽ trở thành chìa khóa mở ra một năm học cuối cấp ý nghĩa đến mãi về sau của mình, vì vậy năm nay tôi tham gia biểu diễn cùng các bạn. Vào vai một người mẹ, một bà mẹ Việt Nam anh hùng lặn lội ngàn dặm xa đến thao trường tìm lại đứa con đi lính đã mất liên lạc trong một lần thực hiện nghĩa vụ, nhưng nhận lại được chỉ là tro cốt của đứa con xấu số đã bỏ mạng mãi mãi trên chiến trường, một vai diễn kéo dài 30 giây… 30 giây ấy đã thay đổi tiềm thức và vực dậy khả năng vốn có sâu trong tâm khảm của tôi. 30 giây, tôi đem tới những lo lắng, những thảng thốt, những tiếng khóc đau thấu trời, và cả những giọt nước mắt đã thực sự rơi xuống khi tôi hoàn toàn hòa mình vào vai diễn. Chỉ vỏn vẹn 30 giây huy hoàng trên sân khấu, thật không chắc liệu có ai rùng mình, có ai đồng cảm xót xa, có ai cũng vì thấu cho tôi mà hàng nước mắt cũng vô thức lăn dài, tôi cảm thấy hạnh phúc cho chính bản thân mình và tập thể lớp, tôi hạnh phúc vì vào những giây phút ngắn ngủi ấy, tôi như được sống cảm giác của một người mẹ mất đi người con yêu dấu đã phải dứt ruột để sinh ra, để nuôi lớn, cuối cùng lại chính mình “kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”; tất cả những lo lắng, sợ hãi, thảng thốt đến đau thương đều tức khắc ùa về trái tim, trốn thoát khỏi tôi đang run lên vì sợ, hay vì hạnh phúc, theo những giọt nước mắt lăn khỏi gò má. Ba năm, hai giải nhất, chúng tôi đều mừng và hết thảy tự hào về những gì chúng tôi đã đem đến cho thanh xuân của nhau; chúng tôi tự hào vì được đồng hành cùng nhau, cùng tạo ra những kỉ niệm vô giá tuổi học trò mà sau này dù bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ không bao giờ quên…

  Một tập thể lớp ưu tú là thế, tiềm năng là thế, chúng tôi cũng không thể tránh khỏi những cãi vã, nghi kị, ấm ức trong ba năm tập văn nghệ cũng như những hoạt động khác. Tuổi học trò ngây ngô, trong sáng luôn kèm theo những nhạy cảm, suy tư vu vơ khiến đôi khi chúng tôi không thể tìm được tiếng nói chúng, gây những tranh cãi không đáng có. Đã có lúc tôi, hay có lẽ các bạn cũng đã từng, nghĩ tới việc bỏ cuộc. Năm cuối cấp đầy bận rộn, chúng tôi không có khả năng đầu tư thời gian và công sức để tập luyện, đôi lần chúng tôi đều đã nghĩ sai hướng. May mắn thay, qua nhiều những xích mích, vượt lên những trắc trở, chúng tôi vẫn cùng nhau đem về những thành tích, những kết quả đáng tự hào. Niềm kiêu hãnh của chúng tôi không cho phép ai được từ bỏ, không cho phép ai được đánh mất niềm tự hào vào chính bản thân mình cũng như tập thể lớp mến yêu. Chúng tôi vẫn là 12a3, một tập thể lớp thân thương và đáng mến. Chúng tôi vẫn là 12a3 với những cô cậu bé còn lắm suy tư cho tương lai, nhưng chúng tôi vẫn là một 12a3 luôn nắm tay nhau để cố gắng đi lên không chỉ trong hoạt động văn nghệ mà còn là cả hành trình học tập gian lao và vất vả. Thương lắm, 12a3 ơi…

  Chẳng có cuộc gặp nào là mãi mãi, cho dù là bánh xe số phận chỉ điểm chúng tôi ở bên nhau, nhưng chỉ nay mai thôi, chúng tôi sẽ phải từ biệt nhau, bước đi trên con đường mà mỗi người đang hướng tới không hẹn ngày gặp lại; sẽ chẳng còn những buổi hô hào nhau đi tập văn nghệ hay cãi cọ lớn tiếng vì có ai đó ngủ quên, nhưng ít nhất, chúng tôi đã từng là một phần thanh xuân của nhau, ba năm cấp ba không ngắn cũng chẳng dài, vừa đủ để chúng tôi cảm nhận cái chạm khẽ của thời gian đã mang theo bao kỉ niệm của tuổi trẻ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tin tức khác